Nhớ Sài Gòn những ngày đầu trọ học, cứ nôn nao mong ngóng về một nơi xa xôi, nơi có nắng gió như thiêu như đốt. Tưởng chừng chỉ có miền quê khô cằn sỏi đá của tháng hè, lấm lem bùn đất của tháng mưa mới gieo vào lòng người nỗi nhớ chênh vênh. Vậy mà Sài Gòn với những sáng thong thả dạo công viên, những trưa tan trường ghé vội xe nước mía bên đường, những chiều tan sở lang thang cùng bạn thưởng thức bò bía lại hằn sâu vào ký ức đến thế...
Nhớ Sài Gòn những mùa Noel, cùng bạn bè hòa vào dòng người ngược xuôi trên phố, chỉ để ngắm phố phường, để cảm nhận không khí tưng bừng đang về mà lại thấy lâng lâng một niềm vui khó tả, một không khí rất riêng của Sài Gòn...
Nhớ Sài Gòn những ngày giao mùa, cũng có tiết trời âm u như chực đổ mưa, gieo vào lòng người nỗi buồn hiu hắt không đâu, cũng có những sáng trời se lạnh, ra phố bắt gặp những chiếc áo dài duyên dáng trong chiếc áo ấm mùa đông sao đáng yêu quá đỗi, rồi bất chợt nhớ nhà, vội viết thư "Mùa này trời trở gió rồi mẹ nhỉ!"...
...Sáng nay đi làm, bắt gặp những cánh phượng đỏ bắt đầu hé nở mới thấy thời gian trôi qua nhanh quá! Bất chợt nhớ... xa Sài gòn quá rồi...!!!